Nhìn công chúa Máu Đen nằm ngửa dưới đất trợn trắng mắt, Ôn Văn phiền não thở dài một tiếng.
"Trong phòng giam của mình đã có một gốc thực hủ yêu ngu ngơ rồi, giờ lại thêm một mỹ nhân ngủ say..."
"Có điều quả táo nửa xanh nửa đỏ này hình như từng xuất hiện trong truyện cổ tích, nếu như công dụng của nó cũng giống như vậy thì mình chỉ cần tìm một chàng hoàng tử hôn cô ta một ngụm thì cô ta có thể tỉnh dậy đi?"
"Chờ đã, quả này không có khả năng đoán biết được danh tính của người khác, như vậy không phải chỉ cần tìm một người đàn ông hôn cô ta một ngụm thôi sao..."
Ôn Văn cười he he đầy xấu xa, đánh giá công chúa Máu Đen một chút, đặc biệt dừng lại ở khóe miệng tái nhợt một chốc lát, có chút rục rịch.
"Nói ra thì cô gái quái vật này lớn lên cũng rất ok, nụ hôn đầu tiên của mình trao cho cô ta cũng không mất mát gì..."
Phải biết là tên Ôn Văn đáng thương này mặc dù trông có vẻ rất biến thái, cũng thường xuyên làm ra những hành động tà ác thái quá với nhóm tù nhân nữ như Đào Thanh Thanh.
Nhưng anh thật ra chính là một tên xử nam siêu cấp, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đời nhưng thậm chí chưa từng thật sự nắm tay con gái...
Trước khi tinh thần xảy ra vấn đề, Ôn Văn cũng từng quen bạn gái, nhưng khi đó anh là một chàng trai rất cổ hủ, tôn trọng biểu lộ tình yêu và dừng lại ở lễ nghĩa, sau đó... không còn sau đó.
Sau này thì anh trực tiếp biến thành mẫu người cự tuyệt người khác tới gần, dứt khoát hết duyên với phụ nữ.
Trong lúc Ôn Văn suy nghĩ những điều kỳ quái, công chúa Máu Đen lại một lần nữa nôn mửa không ngừng, chất nôn mạng theo chất độc màu tím đen dính bên khóe miệng làm Ôn Văn buồn nôn.
"Tính toán một chút hay là trở về tìm ngục tốt hôn cô ta đi, chuyện nhỏ nhặt thế này không cần mình phí sức làm gì."
Thật ra chất nôn chỉ là Ôn Văn lấy cớ mà thôi, Ôn Văn tuy vẫn luôn mồm mép ba hoa nhưng thật ra đó chỉ là yêu thích đặc biệt của anh mà thôi.
Còn nữa, trước khi không rõ chất độc kia tác động thế nào, Ôn Văn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm.
Suy nghĩ trước đó thật sự cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, loại suy nghĩ này vẫn diễn ra luên tục.
Nói dễ hiểu một chút chính là, có tà tâm mà không gan...
Phía tây thị trấn Cổ Tích, dưới tàng cây dương cao lớn có một đám gì đó bay tới bay lui, nhìn kỹ thì chính là con người với dáng vẻ kỳ lạ.
Những người này bị gió thổi đong đưa, cái cây lớn kia cũng đong đưa theo.
Ở phía trước là một người đàn ông mập mạp mặc đồ hoàng tử, trên mặt mọc đầy mụn độc.
Ánh mặt trời thỉnh thoảng chiếu sáng sau lưng hắn, có thể mơ hồ nhìn thấy một sợi dây nhỏ, thế mới biết hắn cũng không phải tự nhiên lơ lửng trên không trung mà là bị sợi dây tơ xâu trên tàng cây.
Người đàn ông này chính là hoàng tử Cóc trước đó, người bị xâu giống như hắn chính là lũ chó săn.
Chú lùn tàn bạo biến thành chú lùn, thiên nga xấu xí biến thành Sister Feng dạng ẻo lả, nhân ngư nấm mốc biến thành một người phụ nữ bẩn tới mức mọc mốc...
"Nói, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Shermore nghiêm nghị hỏi.
"Tao, tao thật sự không biết, tao còn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn cả mày." Hoàng tử Cóc vẻ mặt cầu xin nói.
Khi nãy hắn đã sắp bắt được đôi cẩu nam nữ này lại, đột nhiên lại mất đi phân nửa sức mạnh rồi biến thành dáng vẻ nhân loại, sau đó bị nhân loại này dễ dàng bắt giữ, chạy cũng không được.
Shermore hừ lạnh một tiếng: "Còn dám mạnh miệng, xem ra không để mày nếm chút khổ sở thì sẽ không chịu đàng hoàng."
Lòng bàn tay Shermore vỗ nhẹ một cái, dây mảnh quấn trên người hoàng tử Cóc chợt siết chặt, siết thân hình mập mạp của hắn thành từng khúc từng khúc.
Lúc này nếu hoàng tử Cóc mặc một thân quần áo màu trắng thì hình tượng của của linh vật của một nhãn hiệu lốp xe nổi tiếng hơn trong lĩnh vực mỹ thực...
"Tha cho tao đi mà, tao... thật sự oan quá." Hoàng tử Cóc khóc không ra nước mắt, đời này đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy.
Shermore không buông tha hoàng tử Cóc, hơn nữa sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì, hắn ghét nhất chính là không thẻ kiểm soát chuyện trong tay.
Tất cả quái vật suy giảm sức mạnh là chuyện tốt, nhưng ai biết được nó có gây ra phản ứng dây chuyền khác hay không, cũng không biết phần sức mạnh đột nhiên biến mất rồi sẽ tạo ra một thứ như thế nào.
Mà tâm tư Tiêu Tân Lôi thì đơn giản hơn nhiều, dù sao sức mạnh của cô cũng thấp, không thay đổi được gì.
Vì thế một con quạ đen kịt của bay tới trên đầu hoàng tử Cóc, chỉ cần Shermore thẩm vấn xong thì cô sẽ lập tức giết chết hoàng tử Cóc.
Với dáng vẻ xấu xí sau khi biến thành hình người này mà cũng dám bảo mình làm vương phi, Tiêu Tân Lôi sẽ không để hoàng tử Cóc sống sót.
"Cho dù ông siết chết hắn thì cũng không hỏi được gì đâu, người hiểu được mọi chuyện trong thị trấn Cổ Tích này chỉ có một mà thôi, đó chính là Tống Lăng."
Một âm thanh quen thuộc truyền tới, Shermore và Tiêu Tân Lôi quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Văn đang đi về phía mình.
"Quả nhiên anh không có chuyện gì, giống như tôi nghĩ, anh rất hợp với bầu không khí nơi này." Nhìn thấy Ôn Văn, Shermore mỉm cười nói.
Shermore mới vừa đại chiến với đám hoàng tử Cóc một trận, có chút suy yếu, Ôn Văn xuất hiện là chuyện không thể nào tốt hơn.
"Chuyện phiếm khoan nói, thị trấn Cổ Tích đã sắp loạn rồi, ông đi với tôi ngăn cặn đầu nguồn, chỉ có giải quyết Quốc vương và Vương hậu thì chuyện ở đây mới thật sự kết thúc."
Lông mày Shermore nhướng lên, thoạt nhìn Ôn Văn còn hiểu rõ chuyện của thị trấn Cổ Tích hơn hắn, sau khi Shermore tiến vào nơi này thì liền bị nhắm tới, căn bản không có quá nhiều thời gian để thu thập tin tức.
Sau khi nhốt công chúa Máu Đen vào trạm thu nhận, Ôn Văn cũng không nghe theo lời Tống Lăng lập tức tới Vương cung.
Cho dù Tống Lăng đã thẳng thắn nói hết mọi thứ với Ôn Văn thì Ôn Văn vẫn còn cảnh giác như cũ, trời mới biết Tống Lăng có phải vì che giấu âm mưu lớn hơn mà lấy cớ hay không.
Hơn nữa cho dù Tống Lăng nói là thật thì cũng không thể loại trừ khả năng sau khi đạt được mục đích hắn sẽ qua cầu rút ván, chuyển sang tấn công Ôn Văn.
Nếu cứ đi như vậy thì Quốc vương, Vương hậu, Tống Lăng và đủ loại sức mạnh mà Ôn Văn không biết, anh sẽ trở thành kẻ yếu nhất.
Vì thế Ôn Văn tới tìm Shermore, để hai người cùng tới Vương cung, chống lại Quốc vương và Vương hậu.
Tuy anh không vừa mắt Shermore nhưng ở nơi xa lạ này, không ai đáng tin hơn Shermore, có Shermore thì ít ra Ôn Văn cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
"Anh là... Ôn tiên sinh! Anh thật sự đã trở thành siêu thợ săn rồi!"
Tiêu Tân Lôi ở bên cạnh nhìn thấy Ôn Văn thì kinh ngạc trợn to mắt.
Tin tức Ôn Văn trở thành siêu thợ săn đã được truyền tới thành phố Phù Dung Hà sau khi Tiêu Tân Lôi xuất phát làm nhiệm vụ.
Vì thế trước đó Tiêu Tân Lôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc là loại người siêu năng gì lại đặt loại biệt hiệu biến thái là 'Biến Thái' này.
Phải biết loại biệt hiệu này không phải người bình thường có gan dùng, bình thường người có biệt hiệu kỳ quặc thường bị người khác cưỡng ép đặt lên, ví dụ như tội phạm siêu năng trong lệnh truy nã của Hiệp Hội Thợ Săn.
Mà một người lại dùng một cái biệt hiệu cực kỳ khó nghe như vậy, thật sự là đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nếu người này là Ôn Văn thì hết thảy đều nói xuôi được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo